Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Buôn thần - Bán thánh : Điều phải đến đã đến

Lễ hội : Khiếp !

Tết năm nay, bên cạnh những mảnh đời héo úa vì Hoa - cũng có những mảnh đời trúng mánh vì nhang đèn ! Nhưng vượt lên trên những thịnh - suy của số phận, những sự tàn tệ ở các chỗ hội hè, đình đám - Tự nó đã nói lên một quy luật tất yếu của cuộc sống: Chính sách đem thần thánh ra kinh doanh để hòng đem lại cho người dân và cả cộng đồng quốc tế có cái ảo tưởng về tự do tín ngưỡng đã thu lại được những kết quả tàn hại, từ những đống rác ngập ngụa chốn linh thiêng, từ những ngẫu tượng chìm ngập trong những đồng tiền bẩn thỉu, cho đến những đống rác ngập ngụa trong đầu óc của những con người được xem là sản phẩm của nền kinh tế "thị trường" khi họ đến với lễ hội, đến với thánh thần không phải bằng tấm lòng thành, mà bằng những tính toán nhỏ nhen, ích kỷ : Cúng cho thần thánh vài bó nhang, vài nắm vàng mã, một mớ tiền lẻ để đổi lấy, thần thánh phải cho họ nhất bản vạn lợi - mua quan bán tước hanh thông, đầu cơ tích trữ thuận lợi !
Chỗ thánh thần đã thế, ngay cả những vùng đất văn hóa ngàn năm, đất quan họ Kinh Bắc, với những làn điệu dân ca nghìn đời, đã bị cái phong trào "nghìn năm Thăng Long" nó ám cho để trở thành một thứ Hội không ra hội - chợ không ra chợ - Để cho những "liền anh - liền chị" phải hát quan họ trên những hồ nước mà trên là rác, dưới cũng là rác, chung quanh cũng là rác - có những thứ rác do con người thải ra, và cũng có những đầu óc, tư tưởng là những đống rác !
Nhìn cảnh tượng các "quan lại" bộ Giáo Dục hì hục đóng các dấu ấn triện lên những tờ giấy vàng để gọi là tái hiện cảnh xưa, sao mà thấy vừa phường tuồng, vừa giả dối mà lại vừa đáng sợ đến nhường nào ! Trong một đất nước, ra ngõ là gặp tiến sĩ nhưng công trình nghiên cứu khoa học của cả nước cộng lại chưa bằng một góc công trình nghiên cứu của một trường đại học Thái Lan, mà các quan "bộ Thư" của một đất nước "Phát triển nhanh nhất Châu Á trên con đường Công nghiệp hóa, hiện đại hóa bằng ...miệng " lại cứ hì hục cúng cúng tế tế như ở thế kỷ 19 thì quả thật là ...khiếp thật !Bái phục ! Bái phục !

Tết Nguyên Tiêu Canh Dần 2010

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

Cám ơn vì nới lỏng dây siết cổ

Ngăn sông - cấm chợ ở thế kỷ 21
Năm hết - Tết đến, nhà nước lại hô hào mọi người đóng góp để giúp người nghèo ăn tết theo truyền thống "của người phúc ta" tiền thì do người dân đóng - ta thì có công mang cho và mọi người được tặng phong bì vài trăm ngàn phải nhớ ơn ta suốt năm - nhờ có 200 nghìn mà người nghèo có cái tết !
Bên cạnh hoạt động nhân đạo đó, còn có hoạt động cũng đầy nhân ái, đó là mọi năm gần chục năm qua, bến sông quận 8 là nơi các ghe thuyền từ các tỉnh miền Tây cặp bến đê xuống hoa, kiểng cho ngày tết . Cả năm lụi cụi trồng hoa chăm kiểng, để hy vọng cuối năm, sau bao nhiêu vất vả chăm bón, rồi chèo chống cơm ghe bè bạn mang những cánh hoa đồng nội để phục vụ người dân thành phố, kiếm chút tiền về mua rau cháo cho vợ con - Đùng một cái, lên đến nơi mới biết là chỗ bến thuyền mà mình vẫn hàng năm xuống hàng, nay không được cập bến nữa - mà tàn nhẫn, dã man nhất là không hề có một thông tin nào báo trước, không hề có một chỗ nào để thay thế, chỉ biết cấm và cấm -
Về nguyên tắc, thì việc này cũng giống như việc cấm xe ba bánh chạy trong nội thành - nhưng dù vô lý đến đâu thì cũng ít ra có sự báo trước, rồi gia hạn cả năm - dù ai cũng biết là cấm xe ba bánh là chuyện phi thực tế, vì chưa có loại xe nào có khả năng thay thế mà vẫn cấm.
Nhưng cái chuyện cấm không cho ghe kiểng xuống hàng, rồi sau đó bị kêu rên quá bèn "gia ơn" bằng cách cho xuống có thời hạn vào buổi tối và phải giải quyết nhanh - mà vẫn duy trì lệnh cấm, nó đâu có nhẹ nhàng như chuyện cái xe ba bánh ! Giam hoa cho nó héo gần hết, rồi gia ơn bằng cách bắt người ta phải bán cho nhanh - làm như hoa là gạo nhu yếu phẩm vậy,- Sau đó quay phim chụp hình bắt người dân cám ơn vì cái lệnh nới lỏng dây siết cổ - quả thực là kỳ tài, chỉ có những đầu óc siêu tưởng mới có thể nghĩ ra nổi !
Ai cũng biết, hoa kiểng là thứ mua chơi ba ngày tết - năm nay tình trạng suy thoái kinh tế, nên chắc chắn việc mua chơi hoa kiểng không bằng được mọi năm, người dân đã một nắng hai sương để hy vọng bám đất mà sống - trong khi đã có biết bao người nông dân khác, đã phải nộp hết đất đai để cho những dự án kinh doanh nước ngoài khai thác, biến những người chủ đất thành kẻ làm công.
Bây giờ, những người chủ còn sót lại - trong đó có những người trồng hoa kiểng, lại phải đối diện không chỉ với một cái tết buồn - ăn tết với hoa kiểng héo úa trừ cơm - mà còn phải đối diện với một tương lai bất định, khi mà chỗ bán hàng không còn nữa, buộc họ phải bán cho thương lái với giá lỗ vốn -
Đó là sự chăm lo và quan tâm đến người dân một cách "tận tình" của những kẻ "đạo đức giả" là như thế đó !
Cuối năm con trâu - nơi TP. Kẹt Xe vô lý nhất thế giới !

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

Diẽn Đàn Trẻ em

Mỗi năm một lần, các em học sinh được cho phép ngồi lại,được phép nói lên những suy nghĩ đã được duyệt trước của mình về những vấn đề xã hội mà các phương tiện truyền thông được phép phổ biến. Tất cả điều đó gọi là Diễn Đàn Trẻ em !
Những vấn đề các em nói, không có gì lạ vì đó là những điều nhức nhối đã có từ lâu như bạo lực học đường, lô cốt đầy đường,chương trình học nặng nề, quá tải, việc giáo dục kỹ năng sống chỉ mang tính hình thức... Nhưng dẫu sao các em cũng đã được : " luôn luôn lắng nghe ( trong hội nghị này ) nhưng chắc chắn là sau vài lời tuyên bố hoa mỹ của bà PPT, thì mọi việc vẫn như cũ, và đó là điều thành công tốt đẹp của diễn đàn trẻ em !
Không thể trách ai, từ các em cho đến bà chủ tịch HDND TP, vì tất cả đều chỉ có quyền nói và chỉ có thế mà thôi ! Bạo lực học đường thì cứ việc thưa công an, lô cốt thì cứ kiến nghị giao thông, hay như một ông chủ quán nhậu, muốn cái lô cốt trước nhà mình mau mau dời đi, bỏ ra 20 triệu... y như có phép lạ 3 ngày sau lô cốt biến mất - nhưng tiệm ông vẫn ế, vì đầu đường vẫn còn lô cốt, do những người dân khúc đó không chịu chơi bằng ông, dám bỏ ra 20 triệu !
Còn kỹ năng sống ? dạy làm mẫu thôi vì ngay cả giáo viên cũng có biết thế nào là KNS đâu ? cứ nghĩ KNS là giống như mấy bài văn mẫu, thày đọc trò ghi là xong - vậy cứ dạy mẫu xong rồi báo cáo là đã dạy các em biết thế nào là quyết định, thế nào là từ chối, thế nào là tự tin - còn các em có biết vận dụng vào cuộc sống của mình hay không, thì đó đâu phải là chuyện của nhà trường !
Tóm lại - hết sức hoan hô diễn đàn trẻ em - mỗi năm môt lần, đến hẹn lại lên, họp nhau lại để mọi người vỗ tay khen ngợi các em và cái áo dài rất đẹp của bà chủ tịch - hoan hô !