Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Từ học vị cho đến những ngôi trường

Để có được một học vị, không phải là chuyện đơn giản - Vì thế, khi một người có được cái danh xưng là Giáo sư, là tiến sĩ, thạc sĩ ... và đủ thứ sĩ thì chắc chắn họ sẽ có thêm một cái sĩ nữa là thích sĩ diện.
Vì thế, khi được giới thiệu - nếu chỉ nói là tiến sĩ, thì có người sẽ buộc người giới thiệu phải xin lỗi, đính chính là Giáo sư , tiến sĩ khoa học cơ ! Còn có những người khác, thì phải giới thiệu cho đủ : Tiến sĩ - nhà giáo nhân dân trần văn X - Ngay cả khi viết báo, viết sách cũng phải ghi cho đầy đủ - không thì chết với họ.
Thì cái thói sính bằng cấp, sính danh xưng ấy đã sinh ra nhu cầu phải đi học đại học - học kiểu gì cũng được - từ kiểu từ xa cho đến kiểu tại chức - chuyên tu. Bất chấp câu "Dốt như chuyên tu - ngu như tại chức" bằng mọi giá phải lấy được cái bằng !
Có nhiều người sau khi được cái bằng tại chức, đâu có chịu yên phận với danh xưng cử nhân, nên phải hì hục chạy chọt để đi học cho được cái Cao học - ra làm tiến sĩ chỉ vì đơn giản là dù cử nhân tại chức, thì vẫn thất nghiệp như thường, vì vậy ở không đi lấy cái tiến sĩ cho bõ ghét !
Và cũng vì thế, nên chỗ nào cũng hì hục lập đề án dựng trường Đại học trên giấy ! Còn những trường đại học mà mặt bằng thì đi thuê, còn bàn ghế ngang tầm với các lớp tình thương thì cũng hì hục đăng ký cho được cái danh xưng Đại học quốc tế - với đủ thứ bộ môn mà các giảng viên thì có trình độ tương đương với các em SV mới ra trường !
Nhưng thế vẫn chưa ghê cho bằng một cái đại học chỉ có danh sách chừng 5, 7 giảng viên, còn cơ sở vật chất là một khu du lịch xuống cấp - mà vẫn dám lập hồ sơ thành lập trường như thường !
Nhưng trên cả tuyệt vời là từ cái trường đại học quốc tế vá víu cho đến cái trường đại học resort kia đều được bộ Giáo Dục công nhận là đủ chuẩn để dạy những ai muốn học đại để có được cái bằng !
Một đất nước muốn tiến bộ thì phải đặt trên một nền tảng giáo dục vững chắc - còn ở chúng ta , giáo dục kiểu đó mà vẫn tiến nhanh tiến mạnh thì quả thực là điều kỳ diệu của thế kỷ 21 !

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

MẸ ĐÃ ĐI XA


HÃY YÊN NGHỈ MẸ ƠI
Một cuộc hành trình, bao giờ cũng phải có một đích đến! Sau bao năm âm thầm vật lộn với những nỗi đau về thể xác và tinh thần, mẹ đã bình yên ra đi trong một buổi sáng nơi đất khách quê người.
KHi bố mẹ và các chị em lên đường rời bỏ quê hương từ năm 1991 - con đã tự thân dấn bước vào đời khi ở lại VN - Từng bước trưởng thành sau bao nhiêu nhọc nhằn mưu sinh, con đã có vợ đẹp, con ngoan, một mái nhà bình yên, một công việc thích thú và cũng đem lại lợi ích cho những người xung quanh - Tất cả những điều đó, cũng là nhờ tấm gương của bố mẹ, và sự nỗ lực của bản thân khi biết rằng đằng sau mình không còn có vòng tay nâng đỡ của mẹ hiền.
Đến năm 2007, một điều may mắn khi con được qua Mỹ, gặp lại mẹ sau bao năm trời xa cách, một sự xót xa thật sự khi đối diện với sự tiều tụy của mẹ hiền - chứng bệnh Alzheimer đã biến một người phụ nữ lịch thiệp trở thành một cụ già lẩn thẩn, đem lại cho các chị em con bao nhiêu là phiền phức.
Thời gian ở Mỹ, chưa bao giờ con lại thấm thía câu " Cha mẹ nuôi con biển trời lai láng - con nuôi cha mẹ con tính từng ngày" bốn chị em ở Mỹ, với bốn ông con rể mỗi người mỗi tính, đã "xoay tua" nuôi mẹ từng ngày, từng tháng và thậm chí đã có những thời gian đưa mẹ vào nhà điều dưỡng với mong muốn mẹ được chăm sóc tốt hơn! Điều đó thì không sai - nhưng người già đâu chỉ cần có cháo sữa - mà cần cả niềm vui được quây quần bên con cháu!
Nhưng, tất cả giờ đây đã không còn ý nghĩa gì với mẹ nữa , mẹ đã bình yên ra đi - không còn "làm phiền" đến con cái vì những tính nết "lẩm cẩm" của mình !
Con ở xa, không có điều kiện qua Mỹ để dự đám tang mẹ - chỉ mong muốn gửi đến mẹ tất cả tấm lòng, để mong mẹ thứ tha cho đứa con đã không có điều kiện chăm sóc mẹ như mẹ đã từng chăm sóc cho con trong bao nhiêu năm dài, để giờ đây hơn 50 năm trên đất khổ, con mới thấm thía câu "sinh con mới biết, tấm lòng mẹ cha" - Xin mẹ hãy yên nghỉ - mẹ ơi !
Thứ sáu 16/10/2009

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Hà Nội ...999 điều kỳ khôi


Hà nội …ôi thật tội

Hôm 10/10/2009, tôi tình cờ được xem trực tiếp chương trình kỷ niệm 999 năm Hà Nội – với một sân khấu hoành tráng trước công viên có tượng vua Lý Thái Tổ - người đã dời đô từ Hoa Lư ra để hình thành kinh thành Thăng Long.
Ngoài phần diễn văn dài dòng như mọi cuộc lễ hội khác mà tôi không dám nghe, thì đến phần văn nghệ - được xem là điểm nhấn của bất kỳ một chương trình kỷ niệm nào – Tôi ( cũng như mọi người – chắc thế) cũng đôi chút háo hức muốn xem những đạo diễn tài ba của Hà Nội ngày nay dàn dựng một chương trình được xem là khúc dạo đầu cho một đại lễ kỷ niệm long trọng như thế nào !
Quả thực là ấn tượng !
Khởi đầu là một màn múa rồng – lân nửa ta nửa tàu khiến ta có thể liên tưởng chút ít đến 1000 năm bị giặc Tàu đô hộ và rồi một màn trống khá đặc sắc – tượng trưng cho sự quật khởi của dân tộc Việt , để rồi … bắt đầu một chương trình tạp kỹ mà tôi không biết, không thể và không dám gọi cái trò xanh xanh đỏ đỏ này chính xác là cái trò gì !
Nào là áo dài khăn đóng, áo tứ thân đi tới đi lui, nào là hát xẩm không lời ( chỉ có anh mù ngồi cạnh một cô đào giả bộ kéo đàn ) rồi một thanh niên áo sơ mi trắng, quần tây, giầy da y như một công chức thời tây, nhưng lại phải đạp xích lô cũ nát (đáng đời cho công chức) – nào là các cô gái ăn mặc kiểu thập niên 30 với các chàng trai của thập niên 90 cùng dung dăng dung dẻ … kim cổ hòa đồng! Rồi còn các màn chọi gà ( một kiểu cờ bạc dân gian) màn nhảy dây ( cái này thì hết hiểu?)
Chưa hết bàng hoàng thì tiếp theo là màn biểu diễn các model áo dài trên nền của một cô đào nương ngồi hát ả đào giữa hai quan viên gật gù – từ những áo dài cổ cao sang trọng mà người mẫu đội mũ như hoàng hậu Nam phương cho đến những cái gọi là áo dài biến tấu, tay raglan (mà hổng có tay ) giống như các diễn viên ca sĩ ở các phòng trà biểu diễn – kèm theo các điệu vũ không biết gọi là gì !
Thế rồi, sấm chớp liên hồi và các võ sĩ xuất hiện – ngoài một vài màn múa kungfu thì bắt đầu chương trình sơn đông mãi võ, với các màn biểu diễn nội công kiểu Thiếu Lâm Tự như quấn thanh sắt quanh cổ, nằm ngửa lấy một tảng đá vôi ( đã nung cho bở ) để lên bụng gõ cái kịch cho bể làm đôi – chỉ còn thiếu có màn giới thiệu cao đơn hoàn tán nữa là đủ bộ. Rồi lại có một chàng trọc đầu cần cây kích một mình chống đám giặc cỏ lau nhau chạy tới chạy lui trên nền nhạc hát tuồng nữa mới kinh chứ !
Khiếp quá, tôi bấm qua đài khác xem một chút rồi sau đó lại tò mò quay lại để tiếp tục xem các màn biểu diễn hoành tráng. Vì quá sợ hãi cho trình độ dàn dựng nên tôi không nhớ hết các tiết mục của cái “lẩu thập cẩm” này, nên đành nhớ đâu ghi đó.
Tiếp theo tôi được chứng kiến một màn múa của các cô gái miền Nam ( nhìn có các áo bà ba mà đoán vậy thôi ) khi chưa kịp nhìn kỹ các dáng đứng Bến Tre, thì lại bị lôi tuột lên Tây bắc để xem các cô gái Tày, Nùng tân thời múa các điệu dân vũ quốc tế ! Sở dĩ tôi phải gọi là tân thời là vì các cô mặc các áo váy kiểu dân tộc, nhưng trống trên hở dưới, hai dây đầy đủ y như các cô gái Sài gòn của thế kỷ 21, nên phải gọi vậy thôi – quý vị quan nhớn ngồi xem có cơ hội rửa mắt thoải mái !
Xong màn áo váy thì lại đến màn múa của các quan văn hay học trò đi thi (đoán vậy thôi – vì cả nam lẫn nữ đều mặc áo dài khăn đóng mầu xanh, tay cầm cuộn vải giống chiếu chỉ nhà vua trong mấy phim Tàu ) đi tới đi lui giống như đang trong sân chầu – vừa mới bị lôi về quá khứ, chưa kịp chỉnh đốn lại tư duy để xem là triều đại vua nào, thì lại bị ngay các em gái Miền Nam với áo bà ba cách điệu, cổ quấn khăn rằn xuất hiện kéo về thời kháng chiến Nam bộ .
Tôi viết lại trong tâm trạng hoang mang, hoàn toàn không hiểu ý đồ các nhà đạo diễn vĩ đại muốn trình diễn một chương trình văn nghệ tạp kỹ ( vì có cả xiếc, và các cô gái mặc áo tắm lắc vòng ) trong một chương trình hết sức nghiêm túc là kỷ niệm 999 năm Hà Nội là để làm gì ? Về sau thì mới nghĩ ra, có lẽ ý đồ của đạo diễn là muốn trình bầy một Hà Nội sau 999 năm đã được xây dựng hoàng tráng bằng các đồ hàng mã, bằng các ánh đèn sân khấu và một tình trạng dân cư lộn xộn, bát nháo, tây không ra tây, ta không ra ta, tàu không ra tầu, có đủ mọi thành phần tứ chiếng giang hồ như hiện nay !
Vâng, nếu đúng là ý đồ như vậy, cộng thêm việc hoàn toàn không có một lời thuyết minh nào ( biết nói làm sao cho một chương trình có đủ thứ thập cẩm từ múa võ kiểu hát bộ - cho đến thi hoa hậu quý bà – từ các em thiếu nhi nhí nhảnh cho đến các cô gái Tây Bắc sexy ! ) thì các đạo diển đã hoàn toàn thành công ! Xin chúc mừng !
Khi được xem chương trình hoành tráng này, tự nhiên tôi lại nhớ một chương trình của Thúy Nga Paris – đó là chương trình Con đường Cái quan – một hành trình từ Bắc vào Nam với các bài hát của ba miền, một Hà Nội sang trọng lịch lãm, một Huế đài các kiêu sa, Một Sài Gòn vui tươi, đôn hậu – một chương trình văn nghệ, nhưng lại giúp ta có được một cái nhìn xuyên suốt cuộc hành trình Nam tiến của dân tộc, hiểu thêm về quá khứ dựng nước và phát triển tổ quốc hào hùng của dân tộc !
Tôi tự hỏi, sự khác biệt của hai chương trình là gì ? Phải chăng một chương trình đốt tiền của nhà nước ( tức là tiền của người dân ) thì tha hồ “múa gậy vườn hoang” có nhiêu trò đem ra diễn tuốt, không cần biết đang diễn về cái gì ? muốn chuyển tải một thông điệp đến người xem như thế nào ? cho dù đó là một chương trình lễ hội có tình chất cực kỳ trang trọng chứ không phải là một chương trình tạp kỹ mua vui? Còn một chương trình thì phải lấy được tiền của người xem, phải dàn dựng một cách công phu và chuyên nghiệp, với một thông điệp rõ ràng nếu không thì sẽ thất thu !
Thực ra, không chỉ là vì vấn đề tiền mà ở đây còn là vấn đề về văn hóa, về trình độ chuyên nghiệp và về tấm lòng với dân tộc. Một đằng, lưu lạc trên đất khách quê người, với tất cả sự trân trọng và niềm thương nỗi nhớ, đã gửi gấm cả tấm lòng và con tim của mình về quê cha đất tổ bằng một chương trình văn nghệ công phu – một đằng thì sống ngay trên quê hương, nhưng không cần biết khí thiêng sông núi là gì, không cần biết hồn dân tộc là ở đâu, có cái gì ở trong đầu, miễn là moi được tiền là trút ra bằng hết như nước thải trên sông Thị Vãi, đẩy hết lên sân khẩu để khoe của, show hàng như một anh nhà giàu, có bao nhiêu thứ đem ráo ra phòng khách để chứng tỏ sự giầu có kiểu trọc phú của mình !
Vâng, chỉ cần một chương trình “trọng điểm” để khoe khoang tấm lòng “ái quốc” luôn hướng về “cội nguồn” như chương trình kỷ niệm 999 năm Hà Nội, cũng đủ cho thấy được cái Tâm và cái Tầm của những người làm nghệ thuật “hàn lâm” trên đất nước này như thế nào ! xin chân thành cám ơn !