Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

MỘT THOÁNG SÔNG HÀN

ĐÀ NẴNG VỚI NHỮNG BẤT NGỜ

Nhận được lời mời ra Đà Nẵng để làm "thày" cho mấy em SV Khoa Giáo Dục Đặc Biệt ngay từ khi Sài Gòn còn đầy những hương vị của mùa xuân ngày Mùng 6 Tết, tôi háo hức bước lên chiếc máy bay VNA với tâm trạng của một kẻ đi khám phá.
Quả thật, khi mới đặt chân xuống cái sân bay bé tẹo Danang international Airport tôi hơi thất vọng và tự nhủ, đúng như là mình nghĩ về cái thành phố biển be bé mà mình đã từ giã nó từ khi lên 5 tuổi !
Nhưng ngay từ lúc ngồi sau lưng em Sinh viên ra đón và đưa vào TP. với tốc độ của những tay lái lụa, thì tôi bắt đầu có những bất ngờ.
Cái bất ngờ thứ nhất là những con đường thẳng tắp, hai đến 3 lằn xe chạy mỗi bên với giải phân cách là những hàng cây cau kiển, những bụi cây hoa... và những căn nhà lầu đúc khá mới và hoành tráng không khác gì SG ở hai bên đường. Tôi nghĩ rằng, có lẽ đường vào TP nên hoành tráng thế thôi, nhưng thực ra thì đó chỉ là một trong rất nhiều những con đường mà tôi có dịp lượn qua trong thời gian lưu lại DN: Rộng rãi, sạch sẽ, và ít xe hơi !
Cái bất ngờ thứ hai cũng thuộc về giao thông, đó là những vòng xoay, ở đây, vòng xoay đúng nghĩa là vòng xoay, nghĩa là xe bắt buộc phải đánh một vòng tròn chung quanh một cái sân cỏ (đúng là 1 sân cỏ đủ để đá banh ! ) và ở các đầu đường không cần đến đèn xanh - đỏ - khác xa cái kiểu vòng xoay như ở Hàng Xanh, đèn xanh đỏ đủ kiểu mà kẹt vẫn hoàn kẹt , có thể là do mật độ xe cộ dầy dặc, nhưng chính là cái vòng xoay không đúng chuẩn, nên không phát huy được tác dụng của nó !
Và thời gian trôi qua thật nhanh với một thời khóa biểu làm việc "cật lực" - vừa đến nơi, nhận phòng khách sạn vào buổi trưa, ăn cơm xong là a lê làm việc ngay trong ngày thứ 7 và cả chủ nhật cũng làm việc luôn !
Nhiệm vụ của tôi là trình bầy trước một nhóm sinh viên khoa GD ĐB đã ra trường, đang chuẩn bị bước vào công việc thực hành những gì mình đã học. Tôi giúp các em nhìn lại những kiến thức về Tâm lý lứa tuổi, dưới góc độ của môn Tâm lý Lâm sàng chứ không phải là sư phạm, và hơn nữa, đó là những kinh nghiệm thực tế qua quá trình làm việc với trẻ em mà mình đã "góp nhặt" được hơn 15 năm nay !
Những buổi đầu, tôi dạy theo kiểu "cờ lát xích" thày nói trò nghe - đến những ngày gần cuối, do phải làm thêm một số việc có liên quan đến trẻ có vấn đề như thăm khám, soạn các tài liệu về chương trình Can thiệp sớm ..nên có nguy cơ cháy giáo án, tôi đổi kiểu qua cách dạy, đặt vấn đề rồi "thày - trò cùng nói " - với cách này chúng tôi có thể nuốt trôi luôn 2 bài học trong 1 ngày. Nhưng cũng qua cách này, tôi thấy ở các em, là những em SV rất năng nổ, nhiệt tình và có khả năng tốt, vẫn chưa có được nhiều kinh nghiệm hay khả năng làm việc nhóm ( Dù các em cũng đã từng trải qua nhiều khóa tập huấn về Kỹ Năng Sống ở Hà Nội và Sài Gòn trong thời gian gần đây)
Nói cách khác, dù thày trò rất thân thiện, nhưng các em vẫn thụ động ! Vì đó là điều dễ hiểu - các em đã phải cúi đầu học theo kiểu thày đọc trò ghi hàng chục năm liền từ trung học lên đến Đại Học , thì dễ gì các em có thể hình thành được cách học chủ động !
Ngoài cái điều có vẻ bất ngờ nhưng không bất ngờ đó, thì phải nói thời gian tôi ở Đà nẵng là trên cả tuyệt vời ! Một khí hậu mát dịu, một bầu khí trong lành, những con đường phố sạch đẹp, quy hoạch hợp lý, người dân rất thân thiện, chịu khó ( mỗi sáng tôi ra sạp báo mua báo, ngay trong buổi thứ ba, anh bán báo đã đề nghị mang báo đến tận nhà nghỉ nơi tôi ở trọ) và cả việc được dạy những gì tâm huyết nhất đời tôi, được nói lên những mong ước hàng chục năm ấp ủ, được các em SV chăm sóc "tận răng" sáng đưa trưa đón và lại còn được đi tham quan TP Hội An, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ trong lễ hội Nguyên Tiêu rằm tháng Giêng ( dù có hơi thất vọng 1 tý về những đường phố đã bị thương mại hóa khá nhiều của Hội An)
Bất ngờ cuối cùng là thuộc về chuyện ăn ! Tôi được đưa đi ăn những quán ăn hải sản, bánh xèo rất ngon, và cũng lại bị thất vọng về các quán phở và nhất là món Mì Quảng, bún bò Huế mà tôi nghĩ phải ngon hơn Sài Gòn ! Với chế độ ăn uống "mỗi ngày 2 tiểu yến - ba ngày 1 đại yến" như thế nên sau 12 ngày ở Đà Nẵng khi về Sai Gòn , cân lại thấy mình lên hơn 1 ký - bằng thời gian ở Mỹ hơn 3 tháng ! ( còn khi ngồi viết mấy dòng này thì đâu lại về đấy rồi ! )
Quả tình, nhắc đến Mỹ, thì tôi thấy thời gian tôi ở DN giống như ở Mỹ vậy, cũng bầu không khí mát dịu và trong lành, thỉnh thoảng mưa chút chút, với những con đường sạch sẽ , rộng rãi, thẳng tắp vùng chung quanh TP ( còn trong TP thì lại có cảm giác về Sài Gòn rồi)
Cuối cùng, khi đến Ngũ Hành Sơn để mua một vài món quà đá mang về Sài Gòn, tôi cũng hơi bị bất ngờ về các tiệm bán các pho tượng từ bự kềnh đến bé xíu chen chúc dưới chân núi Ngũ Hành với quy mô như một thành phố nhỏ ! Tôi nghĩ thầm, với tốc độ khai thác đá kiểu này thì có Thập Ngũ Hành Sơn cũng tiêu chứ đừng nói gì đến chỉ có 1 ngọn Ngũ Hành bé tẹo trước mắt tôi ! Và có lẽ, đó là nỗi buồn duy nhất của tôi trong những ngày lưu tại Đà Nẵng.
Tạm biệt Đà Nẵng - tạm biệt sông Hàn, tạm biệt một TP được quy hoạch rất tốt với những con người nhiệt tình và chân thực ! Hẹn ngày gặp lại !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét