Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011
Nỗi nhục nhân đôi
TỪ NHỮNG TAI NẠN DO SỰ VÔ TRÁCH NHIỆM ...ĐẾN SỰ NGU DỐT VỀ SINH NGỮ !
Nếu nói về tai nạn gây chết người ở Việt Nam thì vô số kể nên từ những chuyện kỳ lạ như một người lái xe gắn máy, bị một viên đá trải đường văng lên từ một chiếc xe hơi chạy qua, chém ngay vào yết hầu, đứt động mạch cổ chết ngay tại chỗ, cho đến chuyện hai ba xe hơi chen nhau chạy qua cầu, bị xe lửa chạy ngược chiều tông phải nát bét vì do người gác cổng quên đóng hàng rào chắn và mới đây nhất là chuyện chìm tàu du lịch ở vịnh Hạ Long làm chết mười mấy du khách nước ngoài cũng vì thói vô trách nhiệm ... Đó là chuyện thường ngày ở Việt Nam, nên dù có đọc xong các tin này thì cũng không muốn nói lại để làm gì ! Vì nhắc đến trách nhiệm, là nhắc đến điều không có ở các quan chức VN thì nhắc làm gì !
Thế nhưng, tôi nhắc lại và phải nhắc lại vì chỉ do tình cờ cùng trong một lúc, tôi nhận được hai cái mail của người bạn từ nước ngoài gửi về, mỗi cái mail lại đề cập đến một chuyện không ăn nhập gì với nhau, nhưng đọc xong tự nhiên thấy muốn ...khóc !
Cái mail thứ nhất nói đến một cậu bé người Việt Nam, chỉ chưa đầy 12 tuổi nhưng đã được mời đến nói chuyện ở một trường đại học Mỹ :
Dưới đây là nguyên văn :
Đây là tin vui đầu năm của gia đình chúng tôi không thể tưởng tượng nổi Cháu nội Khang sinh ngày 31-2-1999 chưa đủ 12 tuổi còn đang học tiểu học được mời làm giáo sư của một trường Đại Học ở VA về môn “khoa ăn nói. “ mỗi tuần 4 giờ - mỗi giờ $250. Dĩ nhiên tất cả học trò đề lớn hơn thầy. Dưới đây là phát biểu của cháu Khang về giáo dục :
http://www.youtube.com/watch?v=WxlcGCGUG5o
Điều này cho thấy dân tộc Việt Nam nếu được giáo dục cẩn thận thì sẽ không hiếu những nhân tài ( nhưng tiếc là chỉ xuất hiện và được trân trọng ở nước ngoài ) - Thế nhưng, cũng là người Việt Nam , mà là những tay "lãnh đạo" bằng cấp cùng mình, trong buổi lễ truy điệu những nạn nhân chìm tàu ở vịnh Hạ Long , do có những khách du lịch nước ngoài nên mới bầy đặt làm lễ truy điệu - chứ nếu chỉ là du khách Việt Nam thì đừng có ...mơ. Trong bức ảnh chụp buổi lễ truy điệu đó, chúng ta thấy một tấm vải đen trên có hàng chữ : Vô cùng thương tiếc, và dịch ra tiếng Anh một cách trang trọng là : WITH DEEPLY SYMPATHY !
Cha mẹ ơi, tiến sĩ ơi, lãnh đạo ơi ! chỉ có một câu ngắn ngủi như vậy mà cũng viết sai ngữ pháp vì lẽ ra phải viết như vầy : With deepest sympathies thì còn ra cái thống chế gì nữa hở trời ! Vậy mà mấy thằng ngỗng đực mặc áo vét đứng đó vẫn cứ vô tư nghiêm trang cử hành cái lễ truy điệu "dô cùn thương tít" đó ! trong khi cả thế giới người Việt trên thế giới, và những em sinh viên HS biết chút tiếng Anh ở Sài Gòn khi nhìn thấy hình ảnh này phải cúi mặt xuống vì nhục !
Vậy xin hỏi người Việt ta dốt tiếng Anh hay giỏi đây ?
Một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch đã đứng trước giảng đường đại học dạy cho một đám người nước ngoài bằng chính ngôn ngữ của họ nhờ được đào tạo ở đâu? - Còn ba cái thằng lãnh đạo cả một tỉnh, chắc là có cả đốn bằng tiến sĩ thạc sĩ trong tủ thì viết có 3 chữ tiếng Anh mà sai hết 2 !nhờ được xuất thân từ một nền giáo dục nào?
Tuy nhiên, tất cả những điều sai lầm dẫn đến cái chết của những du khách cho đến việc viết sai vài chữ tiếng Anh và sau đó vẫn được đưa ra trước mắt mọi người một cách "chân chọng" đều có một nguồn gốc như nhau : Sự thiếu trách nhiệm - thói quen ẩu tả và tuỳ tiện - đây là chuyện cũng ...bình thường từ mấy chục năm nay ở cái guồng máy điều hành đất nước này rồi!
Saigon tháng 2/2011
Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011
MỘT MÙA XUÂN ĐẾN
MÙA XUÂN NHÌN LẠI
Theo vòng xoay của đất trời, một năm mới lại đến với chúng ta, đến với những người dân một đất nước "giầu - đẹp - anh hùng" sau 35 năm "chung tay xây dựng" mà vẫn loay hoay với đói - nghèo và lạm phát !
Một năm mới nhìn lại, dưới góc độ cá nhân trong năm 2010 tôi thấy mình đã đươc nhiều và cũng mất nhiều. Cái được đầu tiên là sách, đây là năm mà tôi viết được 04 cuốn sách, một số lượng đáng kể đối với một kẻ nghiệp dư về "viết và lách" như tôi - Sau đó là công việc - tôi đã có được những ngày tháng tốt đẹp nhất trong một chuỗi những hoạt động nghề nghiệp của mình, đến với trường Quản Trị Cuộc Đời Lima với vai trò một giảng viên, một chuyên gia tâm lý với những dự án ấp ủ trong lòng trong việc góp phần xây dựng nhân cách cho trẻ em - Thế nhưng, phải chăng là những điều mà Lima đưa ra chưa thực sự là một nhu cầu ? hay do khả năng tổ chức của những chuyên gia về doanh nghiệp của tổ chức Pace - một ngôi trường dạy về kinh doanh nổi tiếng, và là những người quản lý trường Lima, thực sự chỉ là những bài giảng hấp dẫn, mà không thể thành công trên thực tế - đó là sự minh chứng hùng hồn cho cái gọi là " nói thì dễ, mà làm được những gì đã nói mới khó" Vì thế mà chỉ vỏn vẹn sau 11 tháng hoạt động, những người bạn trẻ làm việc cho Lima đã phải chia tay trong nước mắt, và một ngôi trường dạy về kỹ năng sống đã lặng lẽ "chết" trong một xã hội chỉ có thể thành công trong kinh doanh bằng việc mở nhà hàng và tổ chức những cuộc thi "chân dài" cho các nữ sinh!
Một cái được nữa, đó là những kinh nghiệm và kỹ năng của tôi về tâm lý cũng đã được nâng lên rất nhiều qua những buổi báo cáo, tập huấn, phỏng vấn và chẩn đoán tâm lý cho các trẻ em có vấn đề cho nhiều đơn vị,tổ chức và cá nhân. Có thể nói nếu so với năm 2009 thì đây là một bước tiến dài trên con đường hoàn thiện về chuyên môn của mình.
Cuối cùng, đây cũng là một năm mà hạnh phúc gia đình sau gần 20 năm xây dựng, đã có những niềm vui tốt đẹp nhất.
Đối với cái mất, điều đầu tiên vẫn là niềm tin - Trong công việc của mình, tôi đã làm việc với hai người thành công trong cuộc sống, một người chữa bệnh ( và dạy chữa bệnh ) và một nhà giáo dục (dạy về kinh doanh)- một người trên 60 và một người trên 40, và cả hai đều là những tỷ phú nhờ các hoạt động của mình. Cả hai đều nói đến đạo đức - lý tưởng - nhân phẩm - những giá trị sống mà họ muốn thực hiện và truyền đạt cho mọi người ... thế nhưng lời nói không đi đôi với việc làm, những tính toán nhỏ nhen, sự thiếu tôn trọng kẻ cộng sự, những sự khoe khoang về tiền bạc và kiến thức ..đã làm cho tôi quá thất vọng ! Tri thức VN là thế ư ?
Cái mất thứ hai là không còn được làm điều mà mình đang xây dựng khi trường Lima phải đóng cửa.
Cuối cùng, một cái mất lãng nhách đó là sau gần 5 năm hoạt động, do là một trang web free - nên khi bị lỗi thì các tài liệu, thông tin của tôi sau bao năm tích góp trên trang web : tamlytreem.page.tl đã bị mất, và tôi lại phải làm lại từ đầu cho việc xây dựng một trang web mới.
Dù sao đi nữa thì vẫn là một chặng đường mới đang chờ đợi tôi - Hãy bước đi bằng sự lạc quan và tích cực làm việc, vì cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Ngày Mùng Một Tết Tân Mão 2011.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)