Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009
NHỮNG NGƯỜI KHÔNG BIẾT NHỤC
ĐẠI HỌC HỒNG BÀNG
TRƯỜNG KHÔNG RA TRƯỜNG - THÀY KHÔNG RA THÀY
Cái tin trường ĐHQT Hồng Bàng tự tiện đặt ra nhưng khoản thu phi lý theo tối kiến của ngài Hiệu trưởng trên báo Tuổi Trẻ làm tôi cảm thấy, quả tình là không còn hiểu nổi cái ông Tiến sĩ hiệu trường của cái trường "thập cẩm" này có còn biết nhục là gì nữa hay không ?
Còn nhớ năm ngoái, ngài đã tùy tiện tăng học phí, để rồi khi bị sinh viên phản đối quá mức thì lại thôi, tưởng rằng bi nhiêu đó là đã đủ để cho ngài biết thế nào là quê độ rồi, nhưng không. Ngài lại tiếp tục đẻ ra nhiều kiểu moi tiền sinh viên mà không biết ngượng trong năm nay.
Một cơ sở giáo dục manh mún, chỉ được cái trụ sở chính là tương đối tươm tất, còn các cơ sở phụ thì có nơi còn tệ hơn cả những lớp học bổ túc văn hóa, mà dám tự phong cho mình là đại học Quốc tế, thì quả thực là chỉ có ở Việt Nam mới có mà thôi.
Đã thế, ngài còn khai sinh ra đủ loại môn học, ngành học với những chỉ tiêu cao ngất, mà không cần biết học ở đâu, học như thế nào và ai là người đủ khả năng để dạy.
Tất cả những điều đó thì thôi, cứ cho là ngài đọc sách vở nhiều quá, nên bị bệnh vĩ cuồng mà ra như vậy. Nhưng còn cái trò bắt sinh viên đại học mặc áo đồng phục, xách cặp đồng phục, thậm chí đeo mũ bảo hiểm cũng giống nhau lun thì quả tình, các trường mẫu giáo ( chuyên in phù hiệu nhà trường lên cặp sách bán cho các em bé đeo tòng teng) cũng phải "quỳ hai gối - chống hai tay" mà kêu lên rằng : ôi sư phò ! đệ tử tâm nhục khẩu phục !
Trong khi các trường Đại học khác, còn đang xoay sở không biết làm sao "tăng doanh thu" thì ngài đã "đả thông tư tưởng" cho họ bằng những "tối kiến" móc túi SV, công khai minh bạch và trắng trợn giữa ban ngày bằng hàng loạt loại phí mà các phụ huynh khi đọc xong chỉ có nước lên tăng xông mà khóc ròng: Trời ơi là trời, phí ơi là phí, lột của chúng tôi đến cái quần lót mà vẩn còn chưa hả dạ sao đây !
Nhưng - trên tất cả những cái trò móc túi dã man đó, thì cái vấn đề là tại sao cho đến giờ này, cái trường học đại Hồng Bàng vẫn chưa bị các cơ quan chức năng sờ gáy ?
ô dù nào ? bàn tay nào? đã bịt mắt bộ Giáo Dục, đã che chở cho ngài hiệu trưởng có thể múa gậy vườn hoang ? Đó mới là cái điều tệ hại nhất đã kéo dài từ năm này qua năm khác, từ khi cái trường đại học kỳ quái này xuất hiện cho đến bây giờ !
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009
BÁNH TRUNG THU - NỖI ĐAU NGÀY RẰM
Bánh Trung Thu - ai ăn ai nhịn ?
Khi đường phố xuất hiện những dãy hàng bán bánh Trung Thu, là lúc mọi người biết rằng mùa Trăng rằm đã đến. Đã từ lâu, ai cũng biết Trung Thu được xem như một ngày hội trẻ thơ, hay nói cách khác Tết Trung Thu là Tết của trẻ em. Chiếc bánh Trung Thu chỉ là một trong những yếu tố tạo nên không khí cho ngày hội bên cạnh những chiếc lồng đèn và cả những trò vui của tuổi thơ.
Nhưng cũng đã từ lâu, bánh Trung Thu lại là một cơ hội để người lớn biếu xén nhau. Từ những việc biếu xén khá hợp lý như họ hàng biếu nhau, các cơ quan, công ty biếu nhân viên... cho đến những chuyện biếu xén khá phi lý với mục đích lấy lòng hay hối lộ một cách...hợp pháp.
Chiếc bánh Trung Thu, trong ngày tết Trung Thu đã trở thành một công cụ trong tay người lớn, và dĩ nhiên là trẻ em đi chỗ khác chơi. Nói đúng ra, các em cũng có phần, nhưng đó là những chiếc bánh nhân đậu xanh rẻ tiền, và nhiều khi muốn nhận được một cái, các em phải chầu chực, xếp hàng, thậm chí là chen lấn để được "bố thí" cho một cái bánh nhân dịp tết của các em.
Chúng ta lúc nào cũng huênh hoang về quyền trẻ em, tất cả những gì tốt nhất là dành cho các em, các em là tương lai của tổ quốc. Thế nhưng, các "tương lai của tổ quốc" ấy, đã bị đánh cắp mất mùa hè để vui chơi, đã bị áp đặt một chương trình học nặng nề, phi lý ngay từ lớp 1 mà nếu không học thêm , không học trước thì sẽ "biết thế nào là lễ độ" thôi. Các em chỉ còn có ngày Tết Trung Thu để rước đèn, để vui chơi, để phá cỗ... nhưng muốn thế, các em cũng phải biết xếp hàng, biết chấp nhận những cái đèn rẻ tiền, những cái bánh rẻ tiền và kể cả những trò hề rẻ tiền, mượn danh các em để lấy tiếng, để được khen là biết chăm lo, quan tâm đến các cháu nhi đồng !
Nhưng dẫu sao thì có khi nhờ không được ăn bánh Trung Thu mà các em sẽ không bị tiêu chảy cấp chăng? thôi thế cũng mừng..cho các em. Thôi thì cứ cầm cái đèn nhựa Trung Quốc đi tới đi lui trong nhà là cũng xong một cái Tết.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)